Tháng 3/1988, 64 chiến sĩ Hải quân nhân dân Việt Nam ngã xuống trong sóng biển Đông đã tạo nên một giá trị lịch sử to lớn.
Sự kiện tháng 3/1988 không phải là một cuộc hải
chiến. Thực tế, chỉ có một bên là quân Trung Quốc xâm lược với tàu chiến tối
tân với pháo 100 li bắn thẳng vào khoảng 50 chiến sĩ công binh Hải quân Việt
Nam, tay không vũ khí và kết thành vòng tròn bất tử quanh 3 lá cờ Tổ quốc trên bãi
đá Gạc Ma, cùng 3 tàu vận tải đang thực hiện công vụ một cách bình thường.
Chiến sĩ Hải quân Việt Nam canh giữ trên đảo Sinh Tồn Đông - Ảnh: Diệp Đức Minh
Không một điều luật nào của Hiến chương LHQ 1946
cho phép sử dụng vũ lực để tranh giành lãnh thổ đã có chủ quyền. Nghị quyết
2625 (XXV) của Đại hội đồng LHQ ngày 24.10.1970 (Tuyên ngôn về các nguyên tắc
của luật pháp đề cập các quan hệ hữu nghị và hợp tác giữa các quốc gia phù hợp với
Hiến chương LHQ) khẳng định: “Lãnh thổ
của một quốc gia không thể là đối tượng của một sự chiếm đóng quân sự, kết quả
của việc sử dụng vũ lực trái với các điều khoản của Hiến chương LHQ. Lãnh thổ
của một quốc gia không thể là một đối tượng thụ đắc bởi một quốc gia khác do đe
dọa sử dụng vũ lực hoặc sử dụng vũ lực. Bất kỳ sự thụ đắc lãnh thổ nào bằng sự
đe dọa sử dụng vũ lực hoặc sử dụng vũ lực đều là bất hợp pháp”.
Cưỡng chiếm Gạc Ma và các đảo đá Trường Sa, Trung
Quốc đã bất chấp tất cả các quy tắc về luật Chiến tranh được quy định từ Công
ước La Haye năm 1899 và 1907, các quy tắc về luật Nhân đạo quốc tế trong các
Công ước Genève 1949 và các Nghị định thư năm 1977. Các tàu mang cờ của Hội Chữ
thập đỏ đến cứu chữa thương binh và quy tập hài cốt các nạn nhân đã bị từ chối.
Nhưng sự hy sinh đó của các chiến sĩ không vô
ích. Đất nước không bị bất ngờ, mất cảnh giác trước âm mưu bành trướng dù chúng
ta chưa lường hết tính tàn bạo trong việc này. Ngay trong tháng 1.1988, Quân
chủng Hải quân đã xác định: "Lúc
này, nhiệm vụ bảo vệ chủ quyền vùng biển và quần đảo Trường Sa là nhiệm vụ quan
trọng nhất, khẩn trương nhất và vinh quang nhất của Quân chủng Hải quân".
Chính sự chấp hành không nổ súng, không để mắc mưu đối
phương, chấp nhận hy sinh, giữ vững kỷ luật quân đội của các anh đã giúp đất
nước, lúc đó đang ở thế khó khăn tránh được một cuộc chiến không cân sức, tạo
điều kiện để dân tộc đứng vững được trên 21 đảo như hiện nay. Sự hy sinh quả
cảm của các anh và đường lối ngoại giao bình tĩnh, sáng suốt cũng như sự ủng hộ
của dư luận đã làm đối phương phải chùn bước.
Hành động
cho tàu ủi bãi, hy sinh để giữ đảo trong năm 1988 không phải là của kẻ hèn nhát
không dám nổ súng. Không nổ súng khi bị đối phương tấn công đối với người lính
thật khó khăn. Việc giữ kỷ luật không nổ súng trong năm 1988 có thể so sánh như
chấp hành lệnh kéo pháo ra, chuẩn bị chu đáo để giành chiến thắng chắc chắn sau
này ở Điện Biên Phủ năm 1954. Sự hy sinh cần thiết, ở mức thấp nhất cho mục
đích cuối cùng. Nó cho đất nước có thời gian để giải quyết những việc hệ trọng
ở biên giới tây nam, biên giới phía bắc, phá thế gọng kìm, củng cố lực lượng mở
rộng ra biển.
Biển Đông là
của chung nhân loại, không phải là ao nhà một nước. Nó thực sự là vấn đề, là
quan tâm quốc tế mà không cần phải nỗ lực quốc tế hóa hay song phương hóa của
bất cứ quốc gia nào. Thảy đều hướng tới mục tiêu hòa bình, phát triển và bảo vệ
quyền lợi chính đáng của các quốc gia trong khu vực.
Với chúng ta, chiến tranh là sự lựa chọn cuối
cùng để bảo vệ đất nước, còn hòa bình mới là kế sách lâu dài. Đạo lý của dân
tộc ngàn năm nay vẫn là đem đại nghĩa để thắng hung tàn, lấy chí nhân thay
cường bạo. Bên cạnh việc khẳng định mạnh mẽ chứng cứ lịch sử và pháp lý đối với
chủ quyền hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, sự kiện tháng 3/1988 đã thúc đẩy
ý thức bảo vệ chủ quyền biển của chúng ta một cách có tổ chức, khoa học, thực
tiễn và tự chủ hơn trước. Từ xây dựng cụm kinh tế - khoa học - dịch vụ trên các
bãi ngầm thuộc thềm lục địa Việt Nam năm 1989, đưa chương trình biển đảo vào
các trường phổ thông và đại học, gia nhập Công ước LHQ về luật Biển năm 1994,
tới đỉnh cao mới là luật Các vùng biển Việt Nam năm 2012, góp phần thực hiện
thắng lợi Nghị quyết số 09-NQ/TW ngày 9.2.2007 “Về chiến lược biển Việt Nam đến
năm 2020” nhằm mục tiêu đưa Việt Nam trở thành nước mạnh về biển, đẩy mạnh phát
triển kinh tế biển đồng thời bảo vệ vững chắc an ninh chủ quyền biển.
Tháng 3/1988
đã tạo động lực góp phần đoàn kết người Việt ở trong nước cũng như kiều bào ở
nước ngoài trong mối quan tâm chung và thiêng liêng vì chủ quyền biển đảo. Việc
Trung Quốc dùng vũ lực thôn tính một lãnh thổ có chủ quyền đã cảnh tỉnh dư luận
thế giới và ASEAN về nguy cơ bất ổn mới trong khu vực, thúc đẩy thông qua
Tuyên bố ASEAN về biển Đông năm 1992, Tuyên bố về ứng xử của các bên tại biển
Đông (DOC) và đang hướng đến Bộ quy tắc ứng xử trên biển Đông (COC).
Cúi mình
thắp tâm hương trước anh linh của các anh hùng vừa là nhắc nhở các thế hệ nối
tiếp về tinh thần cảnh giác, luôn đặt lợi ích của dân tộc lên trên hết, hữu
nghị với bạn bè chân chính, kiên quyết với ngoại xâm, sẵn sàng chiến đấu hy
sinh vì chủ quyền đất nước, vì bình yên hạnh phúc của nhân dân.
Báo THANH
NIÊN (14/03/2013)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét