Thứ Tư, 13 tháng 3, 2013

Truyện ngắn của bạn Blog ĐGD_CUNG ĐÀN XƯA



Truyện ngắn : NGÔI MỘ GIÓ

CÂU  CHUYỆN  CỦA  NGƯỜI  ĐÀN  ÔNG
Người đàn ông lững thững đi lên sườn đồi. Chiều nào cũng vậy, khi nắng đã tắt là ông lại chống gậy men theo đường mòn lên đồi hoang thăm ngôi mộ gió. Người ông yêu dấu đang yên nghỉ dưới ngôi mộ này. Ông nghĩ như vậy và ngày nào cũng ra thăm vì không muốn nàng buồn tủi với suy nghĩ là bị bỏ rơi. Tính nàng vốn kín đáo nên không thể hiện vẻ buồn vui ra ngoài bằng hành động hay ngôn từ. Hơn hai mươi năm làm bạn đời với nhau và ba năm chung sống chỉ đủ cho ông hiểu về nàng vỏn vẹn có vậy. Và cũng bởi chỉ có thể hiểu nhau vỏn vẹn bằng đó nên ông luôn cảm thấy mình là người chồng tệ bạc và nhẫn tâm nhất trên đời. Giờ đây, ông muốn bù đắp và chuộc lỗi bằng cách chiều nào cũng đến thăm nàng, ru nàng ngủ yên rồi mới quay về với nỗi buồn níu chặt bước chân nặng nề, mỏi mệt.
Hơn hai mươi năm trước, ông gặp nàng trong một tiệc cưới ở nhà một người bạn. Nàng không có vẻ gì đặc biệt và nổi trội để thu hút người khác. Nhìn vẻ bề ngoài khó ai đoán được tuổi thật của nàng vì trong dáng điệu trẻ thơ kia lại là cung cách nghiêm nghị, lạnh lùng có pha chút kiêu kỳ khó hiểu. Mãi đến lúc nàng đến chào người bạn của ông để ra về, ông mới kịp nhận ra nàng có giọng nói thanh tao và êm ái vô cùng.
Nhiều lần gặp lại sau đó trong những đám tiệc cũng ở nhà người bạn thân, nàng lôi cuốn ông không phải từ cốt cách, giọng nói mà chính là đôi mắt buồn xa xăm và sự thông minh hiếm thấy. Hình ảnh nàng ăn sâu vào suy nghĩ của ông, người đàn ông góa vợ, vốn rất kiêu hãnh và tự cho rằng không có người phụ nữ nào có thể ngự chiếm trái tim ông ngoài người vợ quá cố.
Ông cố lấy lại sự kiêu hãnh của gã đàn ông nổi tiếng vì chưa bao giờ thất bại trong cuộc đời bằng cách xua đuổi hình ảnh của nàng ra khỏi tâm trí, lao vào công việc, thể thao, ra nước ngoài du lịch. Gần một năm loay hoay như vậy, cuối cùng ông phải chấp nhận sự thất bại của mình và thố lộ tâm tình với người bạn thân và nhờ tư vấn.
Người bạn đã phá ra cười sặc sụa khi nghe ông kể chuyện. Anh ta chắp tay vừa vái vừa nói :
_ Thôi đi ông tướng ! Tôi xin ông tha cho tôi chuyện này. Với ai tôi còn dám hứa chứ với nàng tôi đầu hàng ngay từ đầu.
_ Sao vậy ? Nàng là phụ nữ chứ có phải hổ báo gì đâu ?
_ Nàng đúng là phụ nữ. Nhưng lại là một bông hoa chênh vênh vách núi đá dựng, ông có biết không ?
_ Là sao không hiểu ?
_ Thì là khó chinh phục chứ còn sao nữa. Nếu ông không sợ chết mất xác thì xin mời cứ việc theo đuổi nàng. Còn tại hạ không dám rước cái ngu thứ nhất trong thiên hạ đâu.
Tức mình thằng bạn thân không chịu giúp đỡ, ông lên kế hoạch một mình tìm hiểu và chinh phục nàng. Hơn một năm ra sức chứng tỏ bản lĩnh của mình để được người đẹp chú ý, ông đều thất bại thảm hại vì thái độ rất  lịch thiệp, hòa nhã nhưng lại vô cùng dửng dưng của nàng. Trong lúc quá thất vọng, tưởng chừng phải bỏ cuộc, thì cơ may lại đến với ông thật bất ngờ.
Một buổi chiều, trên đường từ sân tennis trở về nhà, ông bước mau vì trời vần vũ và cơn mưa to sắp ập đến. Bên góc phố, một bà cụ bán bắp nấu đang hoảng hốt thu dọn hàng để tránh mưa. Tuổi già, lóng ngóng còn bị ông trời nổi cơn dông thổi bay chiếc nón lá của mình. Bà cụ đứng trân trối nhìn theo chiếc nón bay xuống lòng đường thì bất chợt có hai bóng người cùng lao ra chụp lại. Sự vô tình khiến cho cả hai cùng giật mình khi hai bàn tay của họ chộp phải nhau và cùng đè lên chiếc nón lá cũ rách. Họ nhìn lên và sững sờ khi nhận ra nhau…
_ Là cô sao ?
_  ……..  Nét lạnh lùng cố hữu biến mất và đôi môi trẻ thơ mấp máy mãi không ra lời.
Cơn mưa dông to chưa từng có của mùa mưa năm đó đã giúp họ được dịp ở bên nhau và hiểu về nhau hơn. Ông trời đã mang họ đến với nhau bằng một cơn dông và cũng chính dông gió cuộc đời đã cuốn họ rời xa nhau mãi mãi…
Họ đã có ba năm hạnh phúc sống bên nhau. Ông không còn suy nghĩ là không ai có thể  chiếm được vị trí của người vợ quá cố trong trái tim ông và cả ngôi biệt thự Margaritha nữa. Càng ngày, ông càng ngạc nhiên về những điều mới khám phá về nàng. Nàng xuất thân bình dân, không học cao nhưng lại có một tâm hồn và trái tim nhân hậu, dịu dàng hiếm thấy. Tư chất thông minh, nhạy cảm nên nàng có được  sự cảm thụ văn chương và âm nhạc rất sâu sắc. Nàng hoàn toàn tôn trọng nữ chủ nhân quá cố của biệt thự hoa cúc trắng nên không thay đổi cách bày trí của ngôi nhà nhưng ông cảm nhận được ở nàng một trình độ thẩm mỹ thanh tao và trí tuệ.
Cuộc hôn nhân của ông và nàng lẽ ra phải rất hạnh phúc nếu như ông đừng quá tự tôn, quyết đoán. Chính tính gia trưởng đã khiến ông quyết định sai lầm và đánh mất tình yêu, hạnh phúc của mình. Ông hối hận vì đã rất mực yêu thương nàng nhưng lại không dành cho nàng một lòng tin tuyệt đối. Ông luôn nghĩ nàng là một bông hoa hiếm có, cần được giữ gìn và trưng bày ở nơi cao quý nhất mà không nghĩ nàng có thể đảm nhận vai trò của một nữ chủ nhân có tài đủ sức lèo lái một gia đình. Ông không bao giờ giao cho nàng một trọng trách nào hết, nàng chỉ biết vâng lời và làm theo những gì ông ra lệnh.
Khi gia đình báo tin từ Thụy Sĩ về là mẹ ông lâm trọng bệnh và muốn gặp mặt ông trước lúc lâm chung. Ông nhanh chóng sắp xếp chuyện gia đình để bay qua Thụy Sĩ chóng vánh trong vòng một tuần. Những ngày cuối bên nhau, nàng có vẻ tư lự nhưng tuyệt nhiên không hề nói với ông bất cứ điều gì cả. Ngày tiễn ông ra phi trường, mắt nàng đỏ hoe nhưng vẫn cố giữ vẻ tự nhiên trước mặt mọi người. Khi có hiệu lệnh mời khách bay vào trong để chuẩn bị lên máy bay, ông ôm nàng thật chặt vào lòng và cảm nhận được trái tim nàng đang run rẩy… Ông hẹn sẽ nhanh chóng quay về sau khi giải quyết xong xuôi công việc ở bên đó.
Sau một trăm ngày thọ tang cho mẹ và thêm một thời gian nữa chờ giải quyết tài sản của người quá cố để lại thì ông nhận tin từ Việt Nam của gia đình có ý lo sợ nàng chiếm hữu biệt thư Margaritha.  Các con của ông dù ai cũng có cơ ngơi riêng nhưng không an tâm khi ông đi vắng mà nàng hiện là chủ nhân của biệt thự hoa cúc trắng. Họ không ngày nào là không gọi điện nhắc nhở ông phải cảnh giác và quan tậm đến nhất cử nhất động của nàng. Ông chưa biết cách phải giải quyết ra sao thì luật sư của ông bên Thụy Sĩ khuyên ông nên định cư luôn ở Thụy Sĩ thì việc tiếp tục thừa kế và điều hành việc kinh doanh công ty của người mẹ quá cố để lại sẽ dễ dàng hơn so với những người thân khác đang sống tại đây. Ông cân nhắc, lưỡng lự nhiều điều, cuối cùng quyết định nghe theo lời khuyên của luật sư riêng mà cũng chính là làm theo di chúc của mẹ ông để lại.
Ông về Việt Nam và giải quyết công việc theo hướng đó. Ông bảo với nàng là ông sẽ lập thủ tục sang Thụy Sĩ định cư trước. Sau khi chính thức nhận thừa kế công ty, ông xem tình hình kinh doanh như thế nào, nếu hợp sẽ ở lại luôn bên đó và bão lãnh cho nàng qua để sum họp, bằng không thích hợp thì ông sẽ sang nhượng công ty rồi về Việt Nam sống với nàng. Nàng lặng yên nghe ông nói xong rồi mới thưa :
_  Theo em, ông nên sống ở Việt Nam là tốt nhất. Cuộc sống hiện tại của chúng ta đâu cần phải quan tâm đến gia sản, tiền bạc gì nữa đâu. Tài sản bên đó của mẹ để lại giao cho các cô chú bên đó kế thừa, quản lý là thích hợp nhất.
Ông đỏ mặt khi nghe nàng nói, có lẽ ông quá bất ngờ vì đây là lần đầu tiên nàng dám có ý kiến:
_ Em không biết gì thì đừng có can dự vào việc của tôi. Tôi là trưởng nam, tôi mới là người có đủ tư cách thừa kế sự sản của bố mẹ để lại. Mà đó cũng chính là nguyện vọng được ghi trong di chúc của mẹ.
Sau đó, ông nhanh chóng làm thủ tục định cư ở nước ngoài, giao quyền Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty gia đình lại cho con trai trưởng  và đồng thời chuyển nhượng toàn bộ tài sản do ông sở hữu trong nước cho người thân. Riêng biệt thự Magueritha thì ông giao cho nàng quản lý.
Mỗi năm, ông có ít nhất một lần về Việt Nam thăm nàng và ở chơi khoảng hai tuần. Khoảng thời gian ngắn ngủi đó, ông cũng không thể dành cho nàng trọn vẹn được vì phải liên tục nhận điện thoại từ Thụy Sĩ xin ý kiến để giải quyết việc điều hành công ty bên đó. Rồi còn việc tiếp đón bạn bè, người thân đến thăm và biết bao thứ chuyện linh tinh khác nữa … Rồi khi trở lại Thụy Sĩ, ông lại phải tiếp tục nghe những lời cảnh giác từ thân nhân về biệt thự hoa cúc trắng. Cuối cùng để đỡ điên đầu, nhức óc ông đã gọi điện về cho nàng đề nghị bàn giao cho con trai trưởng của ông biệt thự Margaritha, còn nàng vẫn tiếp tục sống tại đó trong khi chờ ông làm thủ tục bảo lãnh nàng sang Thụy Sĩ cùng ông.
Ngay sau đó, ông về Việt Nam để hoàn tất hồ sơ xuất cảnh cho nàng. Khi ông nói nàng ký tên vào tập hồ sơ để ông nộp cho cơ quan quản lý xuất nhập cảnh, nàng không đồng ý ký tên và đưa cho ông những tập nhật ký của nàng viết trong những năm tháng sống xa ông rồi nói :
_ Em đến với ông vì tình yêu và lòng nể phục, chứ không phải vì sự sản của ông. Em mong ông nhanh chóng bàn giao công ty bên Thụy  Sĩ rồi về Việt Nam sống cùng với em chứ em không muốn sang Thụy Sĩ đâu. Em không thể rời bỏ Việt Nam, rời bỏ người thân và bạn bè của em được. Nếu ông thật sự nghĩ đến em thì hãy cho em được sống theo ước muốn của mình.
Ông giận dữ quay trở về Thụy  Sĩ sớm hơn là dự định. Trước khi đi, ông để lại bức thư với mấy dòng ngắn gọn là ông không thể làm theo yêu cầu của nàng được. Ông yêu cầu nàng nhanh chóng bàn giao biệt thự cho con trai ông và ký vào hồ sơ xuất cảnh mà ông để lại. Còn nếu nàng không bằng lòng thì hãy ký vào đơn ly hôn và biệt thự Margaritha sẽ thuộc về nàng.
Có một điều mà ông không bao giờ ngờ tới đó là lần cuối cùng ông gặp nàng. Một tháng sau, ông nhận được tin từ quê nhà là nàng đã bàn giao biệt thự Margaritha cho con trai ông và rời khỏi biệt thự, không biết đi đâu và ra đi vào lúc nào. Ông cảm thấy hối hận về hành động độc đoán của mình nên nhiều lần gọi điện về Việt Nam nhờ người thân của ông tìm hiểu tin tức về nàng nhưng đều được trả lời là không biết, không có tin tức gì cả.
Nhiều năm sau đó trôi qua. khi tuổi càng cao, ông càng cảm thấy mệt mỏi với công việc, chán chường với mối quan hệ giữa con người với nhau thì cũng là lúc ông càng nghĩ đến nàng nhiều nhất. Lương tâm day dứt, ông quyết định giao công ty lại cho người em trai và quay về Việt Nam tìm lại những gì ông đã đánh mất.
Việc trước tiên khi vừa về đến Việt Nam là ông đi tìm tung tích của gia đình nàng. Ông đến nhà nhiều lần nhưng họ đều từ chối tiếp ông hoặc là nói không biết gì hết về tin tức của nàng. Một năm trôi qua như vậy. Cuối cùng nhìn thấy sự thành khẩn của ông, một người chị của nàng mới cho ông biết là nàng đã mất cách đây mấy năm và được hàng xóm chôn cất trên một ngọn đồi hoang và chỉ ông đường đi đến đó. Người chị cũng cho biết gia đình cũng chỉ mới biết tin này mà thôi vì theo lời trăng trối của nàng là chỉ báo tin cho thân nhân sau khi mãn tang nàng và hãy chôn nàng trên đồi cao cùng với những trang nhật ký của nàng. Nàng muốn nỗi lòng của nàng mãi mãi được chôn sâu dưới lòng đất lạnh và tan biến vào trong đó.
Biết được tin này, ông tức tốc tìm đến nơi. Ngôi mộ nhỏ của nàng nằm cô đơn trên ngọn đồi vắng, cách biệt với xóm nghèo ven biển. Bất giác lòng ông quặn thắt, nước mắt tứa ra… Nàng đã tìm về với biển vì nàng vốn yêu thích biển cả. Ông liên tưởng trong những năm tháng cuối cùng của cuộc đời, chắc chắn nàng sẽ thường đi lang thang ra bãi biển vào lúc hoàng hôn vì đó là sở thích của nàng. Nàng có nhìn ra biển khơi để nghĩ về ông không? Nếu có, chắc nàng oán hận ông nhiều lắm vì ông đã đặt lòng tự tôn, sự nghiệp bản thân và danh tiếng gia đình lên trên tình cảm vợ chồng. Ông là người chồng ích kỷ, không quan tâm đến tình cảm của vợ và đã đẩy nàng vào cái chết cô đơn, buồn tủi. Ông tự trách bản thân đã quá nhẫn tâm và lạnh lùng khi từ chối lời đề nghị của nàng là được sống ở quê hương. Ông thật vô tình, độc ác khi không chịu đọc những dòng nhật ký của nàng. Giá lúc đó ông từ chối những buổi họp mặt doanh nhân, thăm thú bạn bè mà dành thời gian đọc những tâm tình của nàng thì ông có thể giải quyết vấn đề theo một hướng khác. Nàng sẽ không tuyệt vọng mà bỏ ra đi và giờ đây ông không phải sống trong đau khổ, dày vò như thế này.
Ông sụp xuống cạnh ngôi mộ của nàng. Một ngôi mộ không có tên tuổi, không có bất kỳ ngày tháng nào cả. Đưa bàn tay gầy guộc và run run, ông sờ lên dòng chữ được khắc trên bia mộ : “ Ngôi mộ của một người yêu thích loài hoa cúc trắng “. Ông ôm lấy ngôi mộ và khóc lặng lẽ.
Hoàng hôn đã buông trùm khắp cả vạn vật. Người đàn ông đứng dậy, chống gậy lảo đảo đi xuống đồi.


CÂU  CHUYỆN  CỦA  NGƯỜI  ĐÀN BÀ
Cô lặng ngắm ngôi biệt thự Margaritha thật lâu trong lúc ánh nắng đã dịu bớt và những hoa cúc trắng bắt đầu có dấu hiệu tươi tỉnh sau một giấc ngủ trưa khá dài. Trong ngôi biệt thự cất theo kiểu Pháp cổ điển này, cô yêu thích nhất là vườn hoa trồng đặc biệt một loài cúc trắng. Mỗi sáng mai thức dậy, cô thường mở rộng các cánh cửa sổ của phòng ngủ và từ đó, ngắm nhìn vườn hoa lung linh trong nắng sớm ở nhiều góc độ khác nhau. Cô có thói quen thức dậy sớm và ra ngoài trời để đón nhận làn không khí trong lành khi bình minh vừa hé. Nhưng từ ngày trở thành nữ chủ nhân của ngôi biệt thự này, cô không còn duy trì được thói quen đó nữa. Cô vẫn thức dậy sớm nhưng lại bị trói trên giường bởi vòng tay mạnh mẽ của ông. Bất giác tim cô nhói đau và có dòng lệ chạy ngược lên làm buốt tận óc. Tại sao cô lại nhớ đến chuyện đó trong giờ khắc mà cô quyết định ra đi kia chứ ? Ngôi biệt thự Margaritha với cô rồi chỉ còn là một kỷ niệm đẹp. Cả ông cũng sẽ là một hình bóng trong quá khứ mà cô không nên nghĩ đến nữa.
_  Cô không nghe tôi nói gì sao? Cô không được phép chạm tay vào vườn hoa đó. Nó là do mẹ tôi trồng, là của bà ấy, mãi mãi là của bà ấy. Nhà đã có bác Tư làm vườn chăm sóc cây cảnh, không phải mượn đến cô làm việc đó đâu.
Giọng nói gay gắt, khó chịu của cậu cả Thịnh làm cho cô giật bắn cả mình, chiếc kéo tỉa cành suýt rơi xuống đất. Cô không nói gì, lẳng lặng đi vào nhà và cảm thấy có gọng kìm sắt xiết chặt cổ họng mình.
Đưa tay lên kéo lại cổ áo khoác, cô mỉm cười khi biết đó là chuyện đã xảy ra lâu rồi, khi ông vừa sang Thụy Sĩ định cư mà cô vừa mới hồi tưởng lại . Phóng tầm mắt nhìn khắp một lượt ngôi biệt thự cổ kính và khu vườn hoa cúc trắng, cô thầm thì : " Thôi ta đi nhé! Xin chào Margaritha lần cuối !
Chuyến xe tốc hành đêm đó đã đưa cô rời khỏi thành phố sương mù mà không một ai hay biết. Suốt chặng đường dài, cô cố ru giấc ngủ nhưng không thể vì trong cô đang diễn ra một nội tâm dằn xé, nước mắt lăn dài theo nhịp xe xa dần nơi cô yêu dấu và trái tim cô dường như đã tan vỡ.
_ Dù gì, tôi cũng phải nói lời cảm ơn cô vì đã đồng ý giao lại biệt thự Margaritha. Theo lời ba tôi nói, cô cứ tạm ở đây chờ ngày bảo lãnh sang Thuỵ Sĩ. Nhược bằng cô không thích thì có thể dọn đi bất cứ lúc nào cô muốn. Nhưng mong cô nhớ cho một điều, từ giờ trở đi cô chỉ là người ăn nhờ ở đậu trong ngôi biệt thự này. Cô không cần phải làm gì hết, mọi việc đã có bác quản gia lo liệu.
Suy nghĩ của cô bị đứt quãng vì cái lắc mạnh của xe, có lẽ là xe đang đi qua khúc cua nào đó. Cô chìm trong trạng thái đau đớn gần suốt một đêm, sau đó mơ hồ chìm vào giấc ngủ và khi mở mắt ra thì xe đã vào bến đổ. Cô ngơ ngác giữa cảnh ồn ào, bát nháo của bến xe miền Đông. Cô lắc đầu trả lời những lời mời của những người chạy xe ôm, bán hàng rong và đứng chôn chân bên đường vì chưa nghĩ ra là mình sẽ đi về đâu đây.
Biển. Phải rồi, là biển. Cô rất yêu hoàng hôn trên biển. Đó là nơi cô phải đến trong giờ phút này. Mừng rỡ, cô tiến về quầy bán vé, mua một vé đi về miền biển. Cuộc hành trình của một ngày dài tưởng chừng vô tận đó cũng đã kết thúc. Cô đã đến một vùng biển miền Trung xa xôi mà cô chỉ nghe nói đến chứ chưa bao giờ đặt chân tới đó cả. Rời khỏi bến xe, mệt lã, cô ghé vào hàng quán bên đường mua chai nước suối rồi đi bộ ra hướng biển.
Biển kia rồi, một màu xanh thẩm mênh mông không thấy đâu là bờ bến. Cô chọn một chỗ khá yên tĩnh trên bãi cát và ngồi xuống. Bãi biển giờ này không đông người lắm vì đã xế chiều, mọi người chắc đang trở về nhà để ăn tối. Cổ họng đắng nghét vì cả ngày ngồi xe cộ không ăn uống gì cả, cô mở ba lô lôi chai nước suối ra uống mấy ngụm. Cảm thấy khỏe khoắn hơn, cô đứng lên và nha nhẩn đi ra mép biển. Khi bàn chân nhỏ nhắn của cô chạm vào mặt nước, cô cảm thấy mình tỉnh táo hẳn ra, cô giang rộng hai tay, ngửa cổ tận hưởng hương vị đặc biệt của làn gió biển. Dường như chiều nay biển lộng gió thì phải? Cô đoán như vậy vì thấy tóc mình tung bay trong gió, không khí có hơi ẩm và phía chân trời màu mây tối sẩm đi. Những người dân chài địa phương không thấy bóng dáng đâu cả. Họ không ra biển vào giờ này. Những du khách say mê biển đang ngụp lặn giữa những làn sóng cũng không có nhiều lắm. Cô đi dọc  bãi biển, cảm nhận sự ấm áp, nhồn nhột của lòng bàn chân khi chạm vào lớp cát mịn màng bên dưới. Cô đi mãi, đi mãi mà không định hướng. Cuối cùng khi không còn nhìn thấy xung quanh có người nào nữa, cô dừng lại, ngồi xuống một mỏm đá và chìm vào giấc ngủ mệt mỏi.
Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên giường trong một ngôi nhà tuềnh toàng trông ra biển. Cô vừa nhổm ngồi dậy thì nghe một giọng nói vang lên :
_  Cô tỉnh rồi à ?
Một người đàn ông trung niên xuất hiện, trên tay cầm ly nước và tiến tới bên cạnh cô. Ông cười đôn hậu và nói :
_ Tôi nhìn thấy cô nằm ngất ngoài bãi nên đưa về đây đêm qua.
_  Cảm ơn vì ông đã cứu tôi.
_ Không có gì đâu. Cô nằm thêm chút nữa cho khỏe. Mẹ tôi đang nấu cháo cá cho cô đó. Chút cô ăn bát cháo nóng là sẽ khỏe ngay ấy mà.
Cuộc đời cô đã thay đổi từ giây phút đó. Khi biết cô không còn có chỗ để đi, hai mẹ con người đàn ông đã cứu mạng cô giờ lại cưu mang cô thêm một lần nữa. Nhà họ chỉ có hai người, sống trong một ngôi nhà nhỏ cách xa xa xóm chài ven biển. Người mẹ mù loà, quanh năm ở nhà làm việc lặt vặt còn người đàn ông thì hàng ngày ra biển câu mực, lưới cá. Từ ngày có thêm cô, gia đình  thêm gánh nặng nhưng họ vẫn hết lòng đùm bọc cô, xem cô như người trong nhà.
Một điều mà cô không bao giờ ngờ tới là trong người cô đã mang một mầm sống khi cô rời bỏ biệt thự Margaritha để ra đi. Cả nhà rất vui vì điều này và không bao lâu sau một bé trai chào đời trong sự thương yêu của mọi người. Cô đặt tên cho con là Thiện Tâm vì muốn đứa bé sau này lớn lên có một tấm lòng nhân hậu, biết yêu thương con người. Thiện Tâm càng lớn càng ngoan và rất quyến luyến người bố nuôi của mình. Người đàn ông cũng rất thương yêu cậu bé, thường quan tâm dạy dỗ và chỉ bảo cho cậu bé rất nhiều về kiến thức cần phải có của một người sống ở vùng biển.
Cách đây gần ba năm, lúc đó Thiện Tâm được bảy tuổi, bố nuôi đi xuống thị xã có công việc, khi trở về ông mang theo mấy tờ báo và nói với cô :
_  Lâu rồi cô sống ở đây không có tiếp xúc với bên ngoài. Sẵn dịp ra thị xã, tôi có mua mấy tờ báo, cô đọc cho biết tin tức đó đây.
Cô  cảm kích sự chu đáo mà người ông dành cho mình và khi đọc những dòng tin trong đó, cô bỗng giật mình vì có một tin tức tìm người thân của chồng cô. Không hiểu người đàn ông là ân nhân của cô vô tình hay hữu ý khi mua những tờ báo đó. Cuối cùng, cô nghĩ đó chỉ là sự vô tình vì bí mật cuộc đời mình cô chưa hề một lần nói ra với bất kỳ ai. Sau một thời gian dài suy nghĩ, cô quyết định nhờ người đàn ông giúp cho cô một việc là lập một ngôi mộ gió trên đồi dương và tìm về gia đình cô, thông báo là cô đã mất. Cô không muốn gia đình mình phải bận tâm về cô thêm nữa. Cô đã có cuộc sống mới, đã quen với nếp sống của dân chài trên biển và không còn muốn khơi lại một quá khứ đau buồn. Với chồng, cô không muốn ông phải khó xử khi phải đối đầu với các con để bảo vệ mẹ con cô và hơn thế nữa, tình cảm vợ chồng đã bị rạn vỡ, không thể hàn gắn vì nỗi thất vọng trong lòng cô quá lớn. Cô rất yêu hoa cúc trắng nhưng biệt thự Margaritha không phải là chỗ của cô và mãi mãi sẽ là như vậy.
Vào một buổi chiều cách đây nửa năm, cô vô tình nhìn thấy chủ nhân biệt thự Margaritha đi về hướng ngôi mộ gió trên đồi dương. Cô biết những gì mình tiên liệu đã đến. Và cứ mỗi buổi chiều ngồi trong nhà nhìn lên đồi dương, cô lại nhói lòng vì hình ảnh người xưa ngồi gục đầu bên ngôi mộ gió. Cô thức trắng nhiều đêm suy nghĩ, đắn đo là mình nên làm gì cho mọi cái đều tốt đẹp. Cuối cùng cô thấy mình phải ra đi vì đó là giải pháp tốt nhất cho hết thảy mọi người.
Buổi sáng tinh mơ, khi vạn vật còn chưa tỉnh hẳn giấc mộng đẹp đêm qua, cô đã một mình đi lên đồi dương. Đây rồi ngôi mộ của một người yêu hoa cúc trắng. Mộ của mình đây sao, cô thầm hỏi và cảm thấy cõi lòng đau xót... Trong lòng mộ chỉ là những quyển nhật ký mà cô ghi lại cảm xúc và cuộc sống của mình trong những ngày sống xa người đàn ông mà mình hết lòng yêu thương, kính trọng. Có thể giờ đây, nó đã mục rã và tan vào lòng đất, vùi chôn tất cả một quá khứ êm đẹp và cũng vô cùng đớn đau, tủi cực. Cô ngồi xuống đầu mộ, run run đưa tay miết mộ chí mà nước mắt rớt hai hàng. Quả thật là cô đã chết lâu rồi, từ cách đây hơn mười năm về trước, chết vào cái ngày cô quyết định rời khỏi biệt thự Margaritha. Cô bây giờ sống như kẻ vô hồn, sống là vì Thiện Tâm, sống để nuôi dạy con nên người và tránh cho con khỏi bị tổn thương tâm hồn khi hãy còn quá nhỏ, chưa đủ nghị lực đối phó với giông bão cuộc đời. Chua xót thay đây chỉ là ngôi mộ giả nhưng nó còn thể hiện được nguyện ước của cô _ ngôi mộ của một người yêu hoa cúc trắng. Còn sau này, có mấy ai biết được hậu vận của mình sẽ ra sao? Trước khi ra về, cô cầm lên tay bó hoa cúc trắng vẫn còn tươi nguyên mà ông đã mang đến chiều hôm trước. Khóc nấc lên một tiếng, cô cắm đầu chạy một mạch xuống đồi.
Chiều đó, cô lặng lẽ quan sát người đàn ông lững thững đi lên đồi dương thăm ngôi mộ gió. Ông cúi đầu, chậm rãi bước đi, cái lưng khòm thay thế cho dáng vẻ oai phong, đường bệ của một thời. Nước mắt của cô rớt theo từng bước chân mệt mỏi, cam chịu của ông cho đến khi chiếc xe ô tô có người tài xế trung thành chờ và chở ông đi về hướng thị xã.
Đêm trước ngày ra đi, cô đã hẹn gặp ân nhân cứu mạng mình ngoài bãi biển. Ngồi nhìn ra đại dương bao la thật lâu, cô mới mở lời :
_  Ngày mai, mẹ con tôi sẽ rời khỏi chốn này.

_  . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

_  Trước khi đi, tôi muốn nói lời cảm ơn bác và anh đã thương yêu và cưu mang mẹ con tôi bằng ấy năm trời. Nhất là lòng yêu thương mà anh đặc biệt dành cho Thiện Tâm.

_  . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

_ Tôi có hai việc muốn nói với anh và nhờ anh giúp cho.
_  Cô cứ nói, tôi sẽ làm trong khả năng của mình.
_  Việc thứ nhất là tôi nhờ anh sau khi mẹ con tôi đi rồi, anh chuyển giúp bức thư đến người đàn ông chiều nào cũng lên thăm ngôi mộ gió trên đồi dương.
_ Tôi nhận lời.
_  Việc thứ hai tôi đi rồi, không có ai chăm sóc cho bác gái mà bác ngày càng yếu sức. Tôi nghĩ anh nên tìm một phụ nữ tốt để đỡ đần cho anh việc nhà việc cửa.
_ Việc này tôi tự lo liệu được, cô không phải bận tâm.
Hai người ngồi thêm một lúc rồi ra về. Bước chân của họ có vẻ nặng nề hơn mọi ngày và họ cùng im lặng đi dọc theo bãi biển.  Nhiều lần, cô muốn mở lời để phá tan không khí u uất nhưng rồi lại thôi vì trái tim nhạy cảm đã mách bảo với cô là trong giờ phút này chỉ nên im lặng là tốt nhất. Cô không muốn làm tổn thương ân nhân mình nhiều hơn nữa. Và mỗi người cứ thế ôm một nỗi niềm riêng, lặng lẽ đi bên nhau cho đến lúc về đến nhà.


CÂU  CHUYỆN  GIỮA  HAI  NGƯỜI  ĐÀN  ÔNG
Chiều hôm sau, trong lúc đang lúi húi đặt bó hoa cúc trắng lên ngôi mộ gió thì người đàn ông chủ biệt thự Magueritha nghe có tiếng chân đang tiến về phía mình. Ông quay lại thì trông thấy một người đàn ông lạ đang nhìn mình chăm chú. Ông ngạc nhiên vì sao giờ này còn có người lên đồi dương? Nửa năm qua, ông vẫn lên đây mỗi buổi chiều mà có khi nào gặp ai đâu ? Người đàn ông cúi chào ông và hỏi :
_  Ông là Thuần, chủ nhân biệt thự Margaritha ?
Vô cùng kinh ngạc vì ở một nơi xa xôi, lạ hoắc này lại có người biết rõ về mình đến như vậy. Tuy nhiên, ông Thuần nhanh chóng lấy lại bình tĩnh trả lời :
_  Vâng, là tôi. Xin lỗi ông là ai mà lại biết tôi rõ như vậy ?
_  Tôi là một dân chài sống gần đây. Tên tôi là Đạo.
_  Vâng, chào ông Đạo.
_  Có người nhờ tôi chuyển đến ông một bức thư. Nói xong, Đạo rút từ trong túi áo phông ra một phong thư và đưa cho ông Thuần.
_  Cảm ơn ông. Nhưng chẳng hay là ai ở đây mà lại nhờ ông trao thư cho tôi ?
_    Xin ông cứ đọc thư rồi sẽ rõ.
Ông Thuần đưa mắt liếc nhìn dòng chữ rất quen ghi trên phong bì, tay ông bỗng run lên và vội vàng bóc thư ra xem.

Qui Nhơn, ngày 10 tháng 7 năm 2010 "
Kính gửi : Ông Thuần
Là em đây, Thuỳ Dương của ông đây. Người con gái mà ông vẫn hằng nghĩ là đã yên nghỉ dưới ngôi mộ trên đồi dương đây.
Số phận đã đưa đẩy em đến nơi này và ông Tạo là ân nhân cứu sống và cưu mang hai mẹ con em hơn mười năm qua. Nhưng khi ông đọc những dòng thư này thì em và con đã rời khỏi nơi đây. Em xin lỗi vì bấy lâu nay đã giấu diếm ông sự thật về ngôi mộ giả và sự hiện diện của con chúng ta trên cõi đời này. Hoàn cảnh buộc em phải làm như vậy vì em không muốn ông phải bận lòng về em khi mà giữa chúng ta không còn có thể trở lại như trước kia được nữa. Nhân duyên của chúng ta chỉ có đến đó, ta đành phải chấp nhận số phận của mình mà đừng than thở, oán trách hay hỏi vì sao ra nông nổi, ông ạ !
Cả với con chúng ta, em cũng chưa cho biết cha ruột của nó là ai. Em không muốn tâm hồn còn non dại của con sớm hứng chịu những sự thật bẽ bàng, đau đớn. Lý do hôm nay em đưa con rời khỏi chốn này cũng là vì vậy. Em sợ ông sớm biết ra sự thật rồi bằng mọi cách sẽ đưa em và con trở về bên ông thì có thể dông tố lại nổi lên, chúng ta lại gặp nhiều điều khổ tâm mà có thể chúng ta chưa thể lường trước được. Biệt thự Margaritha không phải là chỗ dành cho em và con và mãi mãi sẽ là như vậy.
Tuy hôm nay em mang con đi mà không được sự đồng ý của ông nhưng xin ông hãy an tâm, em hứa là sẽ nuôi dạy Thiện Tâm nên người. Khi nào con thành nhân, em sẽ nói cho con biết tất cả sự thật và sẽ cho con tìm về gặp ông cho lá rụng về cội.
Bây giờ, ông đã biết hết sự thật rồi, mong ông hãy tha thứ cho em và sớm quay về biệt thư hoa cúc trắng mà an dưỡng tuổi già. Sẽ không bao lâu nữa đâu, ông và con sẽ đoàn tụ với nhau và ngày ấy em tin chắc ông sẽ không phải hổ thẹn về con của chúng ta.
Em và con phải đi rồi, mong ông vững niềm tin và giữ gìn sức khỏe.

 Sau khi đọc thư xong, ông Thuần vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Ông đứng vội lên, nhớn nhác nhìn xuống xóm nhà dân chài như tìm kiếm một điều gì đó. Sau đó như biết đã quá muộn, người đã đi rồi, ông lảo đảo ngồi bệt xuống chân mộ gió và hỏi ông Tạo :

_  Hai mẹ con cô ấy đi từ bao giờ ?
_  Sáng sớm hôm nay.
_  Ông có biết họ đi đâu không ?
_  Cô ấy không nói gì cả, chỉ bảo với tôi đưa thư này cho ông và phá bỏ ngôi mộ gió này đi.
_  Đừng. Xin ông đừng phá bỏ ngôi mộ này. Hãy giữ lại nó như một chứng nhân cho tội lỗi mà tôi đã gây ra với cô ấy. Giữ lại ngôi mộ để tôi còn có cớ đi lại nơi đây, nơi hai mẹ con cô ấy từng sống trong những ngày tháng khổ đau, buồn tủi nhất.
_  Được, cái đó tùy ông thôi.
_   Xin phép ông cho tôi được biết là ông đã cứu cô ấy như thế nào ?
_  Cách đây hơn mười năm, trong một đêm đi câu mực về, tôi gặp cô ấy ngất đi bên một mỏm đá ngoài bãi biển hoang vắng. Tôi vội đưa về nhà, cô ấy tỉnh lại và ở lại cùng gia đình tôi từ bấy cho đến nay. Biết cô ấy có hoàn cảnh riêng khó nói ra và không có chỗ để đi nên chúng tôi sẵn lòng cho cô ấy ở lại, nhất là khi biết cô ấy đang mang thai cần có nơi nương tựa.
_  Nghe ông kể chuyện, tôi càng thêm xấu hổ vì thấy mình không đáng làm thằng đàn ông nữa. Tôi làm chồng làm cha mà không lo gì cho vợ con mình được cả. Tôi vô cùng mang ơn ông vì thời gian qua đã cưu mang mẹ con cô ấy.
_  Ông đừng nói vậy. Ai gặp người lâm nạn cũng phải cứu giúp thôi mà.
_  Thiện Tâm là thằng bé như thế nào hả ông ?
_  Là một đứa bé thông minh, đĩnh đạt, có  nét thanh tú giống mẹ.
_  Tội cho con tôi. Tôi thật có lỗi với nó. Còn nhỏ mà đã phải theo mẹ trôi nổi trên đường đời rồi.
_  Vậy là ông chưa hiểu hết về cổ rồi. Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ như cô ấy. Ông hãy an tâm, tôi tin là Thiện Tâm sẽ được nuôi dạy nên người.
_ Tôi hỏi có không phải. Dường như ông rất kính trọng và có thiện cảm với cô ấy ?
_  Đúng vậy. Nhưng cô ấy là người chặt dạ, hiếm người đức hạnh được như vậy. Chỉ tiếc hồng nhan bạc phận.
_ Tôi là một kẻ ngu ngốc nhất thế gian này vì đã để tuột khỏi tay mình một viên ngọc quý. Suốt cuộc đời còn lại, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình về việc này.
Trời đã nhá nhem tối, hai người đàn ông cùng nhau đi xuống đồi trong một tâm trạng nặng nề, buồn bã. Trước khi ra về, ông Thuần bắt tay ân nhân của mình và nói :
_  Tôi biết ông là một người tốt. Nếu chẳng may tôi có mệnh hệ nào, xin nhờ ông quan tâm đến hai mẹ con cổ. Ông hãy nhận lời tôi làm người giám hộ cho Thiện Tâm và dẫn dắt nó vào đời, đừng để nó bị vấp ngã, thua thiệt vì có một người cha như tôi.Từ nay, ông chính là cha của cháu. Xin ông hãy hứa một lời cho tôi được an tâm.
_  Không đâu, tôi không dám nhận lời ông. Tôi không xứng đáng.
_  Ông rất xứng đáng vì ông đã cứu sống và đùm bọc mẹ con Thiện Tâm ngần ấy năm trời. Xin ông đừng từ chối. Tôi sẽ thường xuyên liên lạc với ông để không bị mất liên lạc với họ. Tôi còn có một nguyện vọng này xin ông hãy giúp đỡ.
_  Xin ông cứ nói
_  Tôi muốn nếu tôi chết đi, tôi sẽ được chôn trên đồi dương, cạnh ngôi mộ gió. Nơi đây vợ con tôi từng sinh sống một thời gian khá dài. Khi sống, tôi không được ở bên cạnh họ nên khi mất đi, tôi muốn được sống với ký ức về họ.
_  Được. Tôi sẽ hết sức cố gắng để giúp ông đạt ước nguyện.
_  Xin cám ơn ông. Tôi đã chọn đúng người để giao phó con trai tôi rồi.
Lúc này, hai người đàn ông cùng cảm thấy họ bỗng trở nên thân thiết với nhau hơn vì cùng có một mối quan tâm và những người mà họ yêu thương. Một người đàn ông ra về với lòng đớn đau, day dứt vì vừa đánh mất một điều thiêng liêng nhất. Người đàn ông còn lại đứng nhìn ra biển mà cảm thấy đêm nay biển bỗng trở nên mênh mông và quạnh vắng đến vô cùng ...
 

Cẩn bút 
Thùy Dương (Tháng 07/2011)
                                                                            




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

To Top Page Up Page Down To Bottom Auto Scroll Stop Scroll
Comments jQuery Recent Posts Ticker Widget