Cảm động câu chuyện tình yêu
của Thủ tướng Phạm Văn Đồng với người vợ bệnh tật
Trọn vẹn một đời người, Việt Phương làm
chính trị, nhưng ông vẫn làm thơ và đã từng có những bài thơ, những tập
thơ thực sự gây tiếng vang lớn.
Là một nhà thơ, nhưng khi nhắc về Thủ
tướng Phạm Văn Đồng, Việt Phương vẫn luôn nói với tất cả sự trìu mến và
trân trọng:
“Thủ tướng Phạm Văn Đồng không bao giờ làm thơ.
Nhưng ông đã
sống một cuộc đời rất thơ”.
Chân dung Cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng |
Nhà thơ Việt Phương tâm sự với tôi rằng,
được gặp gỡ và trở thành thư ký của Thủ tướng Phạm Văn Đồng vừa là một
vinh dự, vừa là một may mắn lớn trong cuộc đời ông. Nhà thơ Việt Phương
kể:
“Tôi gặp Thủ tướng Phạm Văn Đồng lần đầu
vào năm 1947, khi đó tôi 19 tuổi, còn đồng chí Phạm Văn Đồng khi đó là
Đặc phái viên của Chính phủ tại miền Nam Trung Bộ.
Năm đó, tôi được đơn vị cử đi dự Đại hội
Thanh niên Cứu quốc ở Nam Trung Bộ và gặp đồng chí Phạm Văn Đồng ở đó”.
Từ thời trẻ, nhà thơ Việt Phương đã có thói quen không bao giờ chuẩn bị
bài phát biểu trước ở nhà mà toàn phát biểu “vo”, nên trong hội nghị
đó, khi biết thói quen của Việt Phương, đồng chí Phạm Văn Đồng rất ngạc
nhiên và “kiểm tra” khả năng diễn thuyết của Việt Phương.
Phần vì ấn tượng bởi khả năng ăn nói của
một người thanh niên mới 19 tuổi, lại biết Việt Phương tốt nghiệp
trường Bưởi, nói – viết thành thạo tiếng Pháp và biết tiếng Anh, Phạm
Văn Đồng đã đề nghị Việt Phương về làm thư ký riêng cho mình từ năm
1947.
Kể từ đó cho đến ngày Thủ tướng Phạm Văn
Đồng qua đời vào năm 2000, dù ở trên cương vị nào từ Phó Thủ tướng đến
Thủ tướng và sau này là Cố vấn Ban chấp hành Trung ương Đảng, Thủ tướng
Phạm Văn Đồng luôn tin tưởng giao cho Việt Phương vai trò của một người
thư ký giúp việc đắc lực cho mình.
Nhà thơ Việt Phương kể: “Những ngày đầu
về làm thư ký cho Thủ tướng Phạm Văn Đồng, tôi được Phạm Văn Đồng đưa
cho những cuốn tiểu thuyết nổi tiếng thế giới viết bằng tiếng Pháp. Phạm
Văn Đồng yêu cầu tôi đọc rồi thuật lại nội dung câu chuyện cho ông
nghe.
Ông cũng yêu cầu tôi đi diễn thuyết ở nhiều nơi. Làm như thế cốt là để kiểm tra khả năng truyền đạt và xử lý thông tin của tôi”.
Khi đã vượt qua những “bài kiểm tra” của
Thủ tướng Phạm Văn Đồng, nhà thơ Việt Phương đã trở thành thư ký riêng
cho Thủ tướng trong suốt 53 năm, cho đến ngày ông mất, và là người có
thời gian làm thư ký cho Thủ tướng lâu nhất ở Việt Nam.
Sẽ không ngoa khi nói rằng nhà thơ Việt Phương là một trong những người nắm rõ nhất về cuộc đời Thủ tướng Phạm Văn Đồng.
Cả cuộc đời làm thư ký cho Thủ tướng Phạm Văn Đồng, nhà thơ Việt Phương đã đúc kết 7 điều về người lãnh đạo đáng kính của mình.
Một trong 7 điều mà Việt Phương đã đúc
kết được về cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng chính là sự trách nhiệm và tình
cảm yêu thương tuyệt đối mà Thủ tướng Phạm Văn Đồng dành cho vợ con
mình.
Phu nhân của Thủ tướng Phạm Văn Đồng là
bà Phạm Thị Cúc, một người con gái Hà Nội. Ngày đó, gia đình bà Phạm Thị
Cúc có một quán bán hàng. Bố mẹ bà là những người yêu nước nên gia đình
bà trở thành cơ sở cách mạng, từng giúp đỡ, cưu mang nhiều nhà cách
mạng lớn của ta thời kỳ đó.
Thủ tướng Phạm Văn Đồng cũng từng nhiều
lần ghé qua gia đình bà Phạm Thị Cúc. Chính những lần viếng thăm này đã
khiến tình cảm giữa hai ông bà nảy nở.
Khi mới nên nghĩa vợ chồng, Thủ tướng
Phạm Văn Đồng từng hứa với vợ, dù có đi làm cách mạng ở đâu, ông cũng
nhất định đưa bà đi cùng. Nhưng sau này vì điều kiện công việc, vì nhiệm
vụ cách mạng, ông đã không giữ được lời hứa của mình với người vợ hiền.
Quãng thời gian ông được chính phủ biệt
phái vào Nam, thương hoàn cảnh vợ chồng ông xa nhau, Bác Hồ đã cho phép
bà Phạm Thị Cúc vào Nam với chồng. Vì nhớ chồng mà khi đó, bà đã đi bộ
vượt Trường Sơn trong 5 tháng ròng rã để vào Nam gặp chồng.
Vào đến nơi thì cũng là lúc ông được
lệnh ra ngoài Bắc, bà lại vượt Trường Sơn ra Bắc. Suy sụp sức khỏe sau
những hành trình dài vất vả như thế, lại thương nhớ chồng ngày đêm, bà
sinh ra bệnh nửa quên nửa nhớ.
Sau một thời gian phát bệnh, bà rơi vào
trạng thái trầm kha, khiến căn bệnh của bà càng khó lòng cứu chữa. Mặc
dù Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã đưa bà đi chữa bệnh ở cả Trung Quốc, Liên
Xô, nhưng bệnh tình của bà vẫn không hề thuyên giảm.
Khi đó, một số chuyên gia y khoa đầu
ngành của nước bạn, khi nghe về bệnh tình của bà đã chẩn đoán nguồn cơn
căn bệnh của bà là do xa vắng chồng lâu ngày. Họ khuyên đưa bà về Việt
Nam để có điều kiện gần gũi với chồng hơn, với hi vọng nhờ thế bệnh tình
sẽ thuyên giảm. Nghe theo lời khuyên của bác sĩ, Thủ
tướng Phạm Văn Đồng dù bận rộn việc nước vẫn dành nhiều thời gian ở bên
vợ, chăm sóc, động viên, gần gũi bà. Nhưng bệnh tình của bà không vì thế
mà thuyên giảm.
Bà Phạm Thị Cúc phát bệnh khi còn rất
trẻ, khiến những năm tháng sau này, Thủ tướng Phạm Văn Đồng rất vất vả
để chăm sóc gia đình của mình. Nhưng ông vẫn hết mực yêu thương vợ con.
Năm 1951, con trai ông bà ra đời khi
bệnh tình của bà bắt đầu có xu hướng nặng lên, ông đặt tên con là Phạm
Sơn Dương và đưa con vào Phủ Chủ tịch sống, còn bà thì sống ở căn biệt
thự trên phố Khúc Hạo.
Ngày đó, một tuần vài lần, ông đều đưa
con trai đến căn biệt thự trên phố Khúc Hạo thăm bà. Nhà thơ Việt Phương
khi đó cũng sống tại căn biệt thự này nói rằng lần nào đến thăm vợ, Thủ
tướng Phạm Văn Đồng cũng nói chuyện với vợ rất dịu dàng.
Ông thường ngồi bên giường bệnh của bà, khi thì nắm tay bà thật âu yếm, khi thì ngồi chải lại mái tóc cho bà. Bệnh tình khiến bà Phạm Thị Cúc cứ lúc
quên lúc nhớ, nhưng điều đặc biệt là bà lại nhớ rất kỹ những chuyện thời
xưa nên lần nào đến thăm vợ, Thủ tướng Phạm Văn Đồng cũng kiên nhẫn gợi
lại chuyện xưa với vợ, cốt để bà vui. Ông vẫn hi vọng nhờ đó bệnh tình của bà sẽ dần khôi phục. Nhưng những nỗ lực của ông không thể giúp bà khỏi bệnh.
Thủ tướng Phạm Văn Đồng là một người hết
mực yêu thương vợ. Bà bị bệnh khi còn rất trẻ, nhiều người khuyên ông
nên lấy vợ khác. Nhưng ông một mực chối từ. Ông yêu bà và muốn trọn vẹn tình nghĩa
với bà nên đã quyết định ở bên bà và chăm sóc bà, dẫu cuộc sống riêng
của ông vì thế mà chịu nhiều thiệt thòi. Lúc nào ông cũng dặn con trai
mình phải thường xuyên quan tâm và yêu thương mẹ.
Những ngày bận bịu công việc không qua
Khúc Hạo được, Thủ tướng Phạm Văn Đồng thường dặn con trai Phạm Sơn
Dương qua trò chuyện với mẹ. Mỗi lần như thế, ông đều gửi tặng bà những
món quà nho nhỏ, cốt để bà vui.
Nhắc về bà Phạm Thị Cúc, nhà thơ Việt
Phương kể, tuy bị bệnh tật như thế, nhưng bà vẫn là một người phụ nữ rất
dịu dàng và đặc biệt yêu trẻ nhỏ. Quãng thời gian sống ở căn biệt thự ở
Khúc Hạo, các con trai của nhà thơ Việt Phương rất quấn quýt với bà và
đặc biệt được bà yêu mến.
Chiều chiều bà thường ngồi trên cái ghế
tựa ngoài vườn, ngắm 2 người con trai của nhà thơ Việt Phương chạy nhảy,
nô đùa trong sân và mỉm cười dịu dàng.
Số phận đã không ưu ái bà khi bắt bà
chịu cảnh bệnh tật từ khi còn quá trẻ, chẳng có cơ hội an hưởng hạnh
phúc bên chồng con. Dẫu vậy, bà vẫn may mắn có được sự yêu thương và
chăm sóc hết mực của chồng.
Những năm cuối đời, Thủ tướng Phạm Văn
Đồng có một nguyện vọng: Ông mong người vợ hiền của ông “đi trước” ông,
để ông được lo cho bà một cách tươm tất, trọn vẹn, chu đáo, để ông được
yên tâm, thanh thản, bởi cả đời mình, lúc nào ông cũng nghĩ ông nợ bà.
Nhưng ông đã bỏ bà ra đi cách đây 12 năm, và phải gửi gắm bà lại cho người con trai Phạm Sơn Dương chăm sóc.
Dạy con sống giản dị, khiêm tốn
Thủ tướng Phạm Văn Đồng có một người con
trai duy nhất là Thiếu tướng Phạm Sơn Dương. Đó là kết quả của tình yêu
giữa ông với bà Phạm Thị Cúc. Con trai ông bà ra đời đã sớm chịu nhiều
thiệt thòi khi không có được sự chăm sóc đầy đủ của mẹ.
Vì bận bịu công việc của đất nước nên
khi đó Thủ tướng Phạm Văn Đồng phải nhờ thầy giáo Vũ Linh (em vợ của nhà
thơ Việt Phương) vào sống cùng tại Phủ Chủ tịch để vừa lo việc dạy dỗ,
bảo ban, vừa lo việc học cho Phạm Sơn Dương.
Tuy công việc bận bịu, nhưng Thủ tướng
Phạm Văn Đồng vẫn cố gắng dành thời gian cho con trai mỗi khi có thể.
Ông thường gặp con trai vào những bữa ăn, cùng đưa con trai ngồi ăn với
Chủ tịch Hồ Chí Minh.
Cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng |
Nhà thơ Việt Phương kể, Thủ tướng Phạm
Văn Đồng tuy yêu thương con trai nhưng cũng rất nghiêm khắc với con:
“Khi Phạm Sơn Dương học tiểu học, có lần vì mâu thuẫn, Phạm Sơn Dương đã
đánh nhau với 1 cậu bạn học là con của một người sửa xe ở đầu phố.
Cậu bạn học đó to con hơn Phạm Sơn Dương
nên kết quả là Phạm Sơn Dương bị đánh đau hơn, khắp người xây xước. Khi
con trai đi học về, nghe con kể lại sự tình, Thủ tướng Phạm Văn Đồng
liền cho người đến chuyển lời xin lỗi của ông tới gia đình người thợ sửa
xe đó.
Người thợ sửa xe đã vô cùng sững sờ và
cảm động khi biết con trai mình đánh nhau với con trai của Thủ tướng mà
lại nhận được lời xin lỗi từ Thủ tướng.
Hôm đó người thợ sửa xe đã cảm động nói:
“Con trai tôi to con hơn. Nó có bị sao đâu. Chỉ có con trai Thủ tướng
là bị đau. Tôi không ngờ Thủ tướng lại xin lỗi chúng tôi như thế”.
Nhà thơ Việt Phương kể, tuy là con trai
của Thủ tướng, nhưng Phạm Sơn Dương sớm được cha mình dạy cho tính khiêm
tốn:
“Phạm Sơn Dương hiền lành, ít nói và rất gắn bó với gia đình bên
ngoại. Những người trong gia đình ngoại cũng vốn có tính cách khiêm tốn.
Được sự dạy dỗ của cha và các cậu, các
dì bên ngoại, nên Phạm Sơn Dương rất hiền lành, ít nói. Tôi chưa bao giờ
thấy Phạm Sơn Dương cậy thế cha mình là Thủ tướng mà lên mặt với người
khác.
Lúc sinh thời, Thủ tướng Phạm Văn Đồng
là người ăn uống rất giản dị. Nên con trai ông cũng quen với nếp sinh
hoạt giản dị như thế từ bé. Tôi còn nhớ hồi đó, vì nhà bếp thường nấu
gạo ngon cho Thủ tướng Phạm Văn Đồng ăn, vì ưu tiên ông bị bệnh dạ dày.
Phạm Sơn Dương ăn cùng cha nên đương nhiên được hưởng chế độ đó. Nhưng Dương không hề thích ăn loại gạo ngon này.
Cứ mỗi lần đến bữa ăn, Phạm Sơn Dương
lại mang bát cơm của mình ra đổi lấy nắm cơm của mấy anh lính bảo vệ.
Cơm của lính thì nấu bằng gạo thường, ăn không ngon, nhưng Phạm Sơn
Dương lại ăn rất ngon lành”.
Là con trai của Thủ tướng đương nhiệm
khi đó, nên khi bước vào tuổi trưởng thành, Phạm Sơn Dương nhận được
không ít lời đề nghị cấp học bổng của các nước bạn, nhưng Thủ tướng Phạm
Văn Đồng từ chối tất cả những lời đề nghị đó.
Ông không muốn con trai mình hưởng đặc
quyền đặc lợi mà yêu cầu con trai mình phải tự rèn luyện bản thân. Vì
thế thay vì cho con đi học nước ngoài, ông quyết định cho con vào quân
đội.
Quãng thời gian con trai học ở trường
Trỗi, Phạm Sơn Dương được đối xử như một học sinh bình thường chứ không
phải con trai của Thủ tướng. Vì công việc bận rộn, nên khi đó Thủ tướng
Phạm Văn Đồng cũng rất ít khi có thời gian lên thăm con.
Ông thường nhờ cấp dưới thay mình lên
thăm và động viên con trai học hành. Khi có thời gian rảnh rỗi hay khi
tiện việc đi công tác qua, ông qua thăm con trai ở trường, nhưng lần
viếng thăm nào của ông cũng rất kín đáo, không hề rình rang, nên hiếm ai
biết có Thủ tướng ghé qua.
Hiểu tính cách của cha mình nên sau này,
Phạm Sơn Dương cũng sống rất khiêm tốn. Đi sơ tán hay đi làm việc,
không bao giờ Phạm Sơn Dương nói mình là con trai của Thủ tướng để tránh
nhận được sự quan tâm đặc biệt từ mọi người.
Trước khi qua đời, Thủ tướng Phạm Văn
Đồng đã dặn dò con trai duy nhất của mình:
“Ba không có tài sản gì để
lại cho con. Ba chỉ để lại một sự nghiệp phải tiếp tục. Ba yêu cầu con chăm sóc má con, chăm lo
dạy bảo các con của con mạnh khỏe, ngoan ngoãn, học giỏi, trở thành
người có ích cho xã hội, cho đất nước, xứng đáng là người sĩ quan của
quân đội ta”.
Mối thân tình giữa Thủ tướng
và người thư ký 53 năm
Nhà thơ Việt Phương làm thư ký cho Thủ
tướng Phạm Văn Đồng suốt 53 năm trời. Vì thế tình cảm giữa Việt Phương
và Thủ tướng Phạm Văn Đồng cũng vô cùng sâu đậm. Vợ của ông – bà Tú Lan
được Thủ tướng Phạm Văn Đồng nhận làm em gái nuôi.
Các con của ông cũng được Thủ tướng Phạm
Văn Đồng hết sức yêu quý. Nhà thơ Việt Phương kể, khi các con ông còn
bé, Thủ tướng Phạm Văn Đồng thường chơi với các con ông khi có thời gian
rảnh. Thủ tướng sống trong Phủ Chủ tịch cùng với Chủ tịch Hồ Chí Minh
và ăn cơm cùng Người.
Không ít bữa cơm, Thủ tướng Phạm Văn
Đồng đưa con của nhà thơ Việt Phương đi dùng cơm cùng Chủ tịch Hồ Chí
Minh. Đó là một kỉ niệm đẹp và vô cùng đáng quý với gia đình nhà thơ
Việt Phương.
Bởi với nhà thơ Việt Phương, việc các
con ông được ăn cơm cùng với Chủ tịch Hồ Chí Minh và Thủ tướng Phạm Văn
Đồng là một vinh dự lớn cho cả gia đình nhà thơ nói chung và các con của
ông nói riêng.
Thủ tướng Phạm Văn Đồng rất thân thiết
với vợ chồng nhà thơ Việt Phương. Nhà thơ Việt Phương là thư ký cho Thủ
tướng. Còn vợ ông là em gái nuôi của Thủ tướng. Sẽ không có gì khó hiểu
nếu Thủ tướng Phạm Văn Đồng dành nhiều sự ưu ái cho gia đình nhà thơ
Việt Phương.
Nhưng cả ông và vợ ông – một nhà giáo có
uy tín, từng là học trò của nhiều trí thức lớn của ta hiện nay như nhà
sử học Dương Trung Quốc, chuyên gia kinh tế Phạm Chi Lan, Chu Hảo… đều
hết sức tránh lợi dụng tấm chân tình của Thủ tướng.
Có lần, Thủ tướng Phạm Văn Đồng đề nghị
tạo điều kiện cho các con của nhà thơ Việt Phương đi du học, nhưng vợ
ông sau khi suy nghĩ đã từ chối. Sau này, những người con của nhà thơ
Việt Phương đã tự phấn đấu, tự nỗ lực để giành được học bổng du học.
Đôi lúc vì áp lực công việc, vì cấp dưới
làm việc chưa đúng ý, cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng có thể nổi cáu. Và
người duy nhất làm ông có thể nguôi cơn giận ngay lập tức mà không vì
bất cứ lý do gì chính là nhà thơ Việt Phương. Nhà thơ Việt Phương kể:
“Mỗi khi Thủ
tướng Phạm Văn Đồng cáu, anh em lại gọi tôi đến. Mỗi khi nhìn thấy tôi,
Thủ tướng lập tức nguôi cáu giận.
Có lần tôi tháp tùng Thủ tướng đi thăm
quan Vịnh Hạ Long. Hôm đó, Thủ tướng ngỏ ý muốn đi tàu dạo quanh vịnh. Biết tin đó, nên hai tàu hải quân đã
được lệnh tháp tùng Thủ tướng, một tàu đi trước, một tàu đi sau, vừa làm
nhiệm vụ dẫn đường, vừa bảo đảm an toàn cho Thủ tướng. Thấy tàu hải quân đi ngay trước tàu mình
một đoạn, biết là tàu đi bảo vệ mình, Thủ tướng rất giận với các cán bộ
ở Quảng Ninh vì Thủ tướng cho rằng Quảng Ninh đã bày vẽ tốn kém, phí
tiền của của Nhà nước mà chưa có sự đồng ý của Thủ tướng.
Khi đó tôi ở trên tầng trên, nghe tiếng
của Thủ tướng, biết là ông giận dữ liền chạy xuống. Nhìn thấy tôi, Thủ
tướng đã bớt giận đi đôi phần. Đến khi tôi giải thích việc bảo vệ Thủ
tướng là chính sách của Đảng và là nhiệm vụ của các địa phương, thì ông
hoàn toàn nguôi giận và tiếp tục buổi tham quan”.
Vợ nhà thơ Việt Phương từng nói với ông:
“Người hiểu anh nhất là Thủ tướng Phạm Văn Đồng”. Càng sau này khi ngồi
ngẫm lại điều này, nhà thơ Việt Phương càng thấm thía câu nói đó và
thấy lời nhận xét của vợ mình là đúng.
Cùng làm việc chung mấy chục năm trời,
nhà thơ Việt Phương hiểu rất rõ tính cách của Thủ tướng Phạm Văn Đồng và
ngược lại, Thủ tướng Phạm Văn Đồng cũng rất hiểu tính cách của Việt
Phương. Nhà thơ Việt Phương kể:
“53 năm làm thư ký cho Thủ tướng Phạm
Văn Đồng, cả tôi và Thủ tướng đều mặc định với nhau một điều: Có thể
trong thâm tâm, chúng tôi rất hiểu nhau và đánh giá cao những việc mà
người kia làm, nhưng Thủ tướng Phạm Văn Đồng không bao giờ khen “Phương
làm việc này tốt, Phương làm việc kia hay”.
Tôi cũng không bao giờ nịnh Thủ tướng
theo kiểu:
“Việc này anh giải quyết thật hợp tình hợp lý, hay bài diễn
văn của anh hôm nay thật hay”. Chúng tôi đều là người không thích nói ra
những lời khen ngợi”.
Người học trò ưu tú
của Chủ tịch Hồ Chí Minh
Khi nói về mối quan hệ gắn bó giữa Thủ
tướng Phạm Văn Đồng và Chủ tịch Hồ Chí Minh, nhiều người vẫn nói: Thủ
tướng Phạm Văn Đồng là một trong những học trò ưu tú nhất và cũng là một
trong những người gần gũi nhất với Chủ tịch Hồ Chí Minh.
Khi Bác Hồ chưa qua đời, Thủ tướng Phạm
Văn Đồng sống và làm việc cùng Bác trong Phủ Chủ tịch. Bác Hồ và Thủ
tướng Phạm Văn Đồng ăn cơm cùng nhau ngày ba bữa, cùng trao đổi, bàn bạc
về việc quốc gia đại sự và cả những chuyện nhỏ đời thường.
Bác Hồ và Thủ tướng Phạm Văn Đồng đều có
thói quen ăn uống giản dị. Trong bữa cơm thường ngày, món không thể
thiếu của Bác Hồ và Thủ tướng Phạm Văn Đồng là món cà muối xứ Nghệ, còn
lại các món khác đều hết sức dân dã, đời thường.
Cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng |
Ngay cả khi đã trở thành Thủ tướng, Phạm
Văn Đồng vẫn một mực nghe theo những ý kiến và sự dạy bảo của Chủ tịch
Hồ Chí Minh. Với Thủ tướng Phạm Văn Đồng, Bác Hồ vừa là một người thầy,
vừa như một người cha mà ông vô cùng tôn kính. Nhà thơ Việt Phương kể:
“Có một dạo, Thủ
tướng Phạm Văn Đồng hay uống sữa thay cho bữa sáng. Một hôm đang uống
thì Bác Hồ đi qua. Bác nhìn thấy thì hỏi: “Anh Đồng uống sữa buổi sáng
à?”.
Bác chỉ nói thế, nhưng khi đó Phạm Văn
Đồng nghĩ rằng có thể trong câu nói của Bác có hàm ý nhắc nhở, vì đất
nước đang khó khăn, phải dồn sức cho kháng chiến, nhân dân nhiều người
không đủ ăn. Vì vậy sau lần đó, Thủ tướng Phạm Văn Đồng liền từ bỏ thói
quen đó.
Khi có nhiều người ngỏ ý đề nghị Thủ
tướng Phạm Văn Đồng đi lấy vợ khác, anh Đồng cũng kiên quyết từ chối vì
muốn trọn vẹn tình nghĩa và sự thủy chung với vợ. Việc làm này của anh
Đồng rất được Bác Hồ ủng hộ”.
Có một lần, Bác Hồ đi từ ngôi nhà sàn
của Người sang Phủ Thủ tướng tìm Thủ tướng Phạm Văn Đồng để trao đổi một
số vấn đề quan trọng. Lúc đó, Thủ tướng Phạm Văn Đồng đang làm việc tại
Văn phòng, tuy cùng nằm trong khu Phủ Chủ tịch nhưng cách xa Phủ Thủ
tướng vài trăm mét. Sợ Bác phải đợi lâu, một đồng chí bảo vệ
vội vã đạp xe ra báo với Thủ tướng. Vội quá, Thủ tướng dùng ngay chiếc
xe đạp của đồng chí bảo vệ để phóng về gặp Bác. Đồng chí bảo vệ liền
chạy bộ theo sau Thủ tướng.
Khi đó Bác đã đứng sẵn ở sân chờ Thủ
tướng Phạm Văn Đồng. Đợi Thủ tướng vừa xuống xe, chưa kịp nói câu nào,
Bác đã nói ngay: “Sau chú không đèo chú bảo vệ đằng sau xe để cùng về,
lại để chú ấy chạy bộ?”. Chợt nhận ra điều đó, Thủ tướng Phạm Văn Đồng
vội đáp: “Xin lỗi Bác”.
Ngày hôm đó Thủ tướng nghĩ rất nhiều về
lời nhắc nhở nhẹ nhàng và nghiêm khắc của Bác. Hôm sau khi làm việc với
những cán bộ cấp dưới, Thủ tướng cũng không ngại kể lại câu chuyện đó
cho mọi người cùng nghe rồi nói:
“Tôi đã nghĩ về lời của Bác. Lòng nhân
ái, thương yêu và kính trọng con người phải chân thực từ trong tâm của
ta, rồi tự nhiên bật ra thành thái độ và hành động, chẳng phải suy nghĩ
gì, như là từ bản năng”.
Tuy Phạm Văn Đồng đã là Thủ tướng, nhưng
Chủ tịch Hồ Chí Minh vẫn không ngần ngại nhắc nhở, phê bình để giúp Thủ
tướng ngày càng thuần hậu, nhân ái, sao cho điều đó trở thành “bản
năng” của nhà lãnh đạo.
Bác Hồ không ngần ngại chỉnh sửa người
học trò của mình một cách ân cần, nhẹ nhàng, nhưng cũng rất nghiêm khắc.
Về phía mình. Thủ tướng Phạm Văn Đồng cũng luôn coi Bác là người thầy,
người cha và tiếp thu sự chỉ bảo cụa Bác với tinh thần thành khẩn, cầu
thị và khắc cốt ghi tâm những lời chỉ bảo đó.
Những năm tháng sau này, Thủ tướng Phạm
Văn Đồng được Bộ Chính trị đề nghị viết hồi ký, nhưng ông từ chối. Ông
bảo, thay vì viết hồi ký về cuộc đời mình, ông sẽ dành tâm sức để viết
về Bác.
Đúng như lời ông nói, trong 8 năm từ năm
1991 – 1999, ông đã hoàn thành 4 cuốn sách về Bác Hồ, dù lúc đó sức
khỏe của ông ngày càng kém. Nhà thơ Việt Phương kể lại:
“Sự ra đi
của Bác là một mất mát lớn đối với Thủ tướng Phạm Văn Đồng. Sau ngày Bác
mất, Thủ tướng Phạm Văn Đồng vẫn ở trong Phủ Chủ tịch, nhưng anh Đồng
đã đề nghị chuyển anh sang ở một khu nhà khác, xa khu nhà nơi Bác sống
lúc sinh thời.
Ngay cả những năm tháng sau này cũng
vậy, rất hiếm khi Phạm Văn Đồng đi qua đó nếu không có việc gì thật qua
trọng. Bước vào một nơi có quá nhiều kỉ niệm về Bác là một điều vượt quá
sức chịu đựng của Phạm Văn Đồng”.
Nhân cách Phạm Văn Đồng
Nhà thơ Việt Phương tâm sự, sau 53 năm
làm Thư ký cho Thủ tướng Phạm Văn Đồng, ông học được rất nhiều về cách
sống của Phạm Văn Đồng.
Lúc sinh thời, Thủ tướng Phạm Văn Đồng
có một nguyên tắc không bao giờ thay đổi trong suốt cuộc đời của ông :
Tất cả những bức thư mà ông nhận được, dù là của một chính khách,
một trí thức, hay của một nông dân; dù của người mà ông quen biết hay
không quen biết; dù đó là một khiếu nại quan trọng hay là một câu hỏi
hết sực bình thường, ông cũng đều trả lời không sót một bức thư nào.
Với những bức thư ngắn, những câu hỏi
ngắn, những thắc mắc nhỏ, Thủ tướng Phạm Văn Đồng thường ghi câu trả lời
ngắn gọn vào sau tấm danh thiếp.
Còn với những câu hỏi quan trọng, ông sẽ
tự viết những bức thư trả lời dài, đôi khi mất đến vài trang giấy, dù
để thu xếp thời gian trả lời tất cả những bức thư đó là điều không hề
đơn giản với một người nắm giữ cương vị quan trọng như Phạm Văn Đồng.
Quá trình đi theo giúp việc Thủ tướng
Phạm Văn Đồng, nhà thơ Việt Phương cũng tạo cho mình thói quen đó. Ông
luôn trả lời tất cả các bức thư gửi đến mình, dù người viết thư cho ông
có thể là bất cứ ai.
Tuy là Thủ tướng, nhưng Phạm Văn Đồng
sống rất giản dị, hòa đồng với cấp dưới, kể cả những người bảo vệ. Nhà
thơ Việt Phương nhớ lại:
“Những buổi chiều có thời gian rảnh, ông vẫn
thường chơi bóng đá, bóng chuyền với các chú bảo vệ.
Bảo vệ làm việc trong Phủ Chủ tịch, Phủ
Thủ tướng rất vất vả. Vì đặc thù công việc nên có khi một năm họ chỉ
được về thăm nhà 1 lần, trên dưới 10 ngày. Thủ tướng Phạm Văn Đồng
thường xuyên dành thời gian trò chuyện với các chú bảo vệ, hỏi thăm họ
về hoàn cảnh gia đình.
Mỗi khi biết một chú bảo vệ nào đó chuẩn
bị về thăm nhà, bao giờ Thủ tướng cũng gửi lời hỏi thăm cha mẹ, vợ con
họ ở quê nhà. Phạm Văn Đồng vẫn thường nói với họ: “Khi nào vợ con lên
đây chơi, nhớ bảo tôi, tôi sẽ mời cơm gia đình các cậu”.
Đó không phải là một lời đề nghị xã
giao, vì trong những năm tháng PHạm Văn Đồng làm Thủ tướng, rất nhiều
lần ông đã mời cơm vợ, con của những người làm nhiệm vụ bảo vệ ông.
Đầu những năm 1980, mắt của Thủ tướng
Phạm Văn Đồng bắt đầu bị lóa, nhìn không rõ chữ, tay viết không giữ được
nét. Các bác sĩ khám bệnh cho ông kết luận ông bị teo dây thần kinh đáy
mắt. Năm này qua năm khác, ông kiên trì dùng thuốc nhưng không thuyên
giảm.
Các lãnh đạo của một số quốc gia biết chuyện đã mời Thủ tướng Phạm Văn Đồng sang nước họ điều trị mắt với công nghệ tiên tiến.
Tuy nhiên khi biết quá trình khám và
điều trị phức tạp, mà nước bạn chỉ đài thọ thời gian nằm trong viện, còn
ta phải tự lo những chi phí còn lại, kể cả chi phí đi lại, ở lại nhiều
ngày, ăn ở cho bệnh nhân và người theo phục vụ, tốn số tiền khá lớn,
điều đó khiến Thủ tướng Phạm Văn Đồng suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng ông quyết định:
“Việc đi lại
quá tốn kém mà lại là ngoại tệ mạnh, ta đang phải bươn chải tìm kiếm
từng đôla để nhập những vật tư, thiết bị cần thiết cho nền kinh tế quốc
dân, phục vụ đời sống nhân dân, đi chữa bệnh mà không nắm chắc kết quả
lại tiêu phí tiền bạc của dân là có tội với dân và còn hàm ơn nước bạn.
Vậy thì đi làm gì”.
Vì lý do ấy, ông đã chấp nhận sống với
đôi mắt của mình cho đến tận những giây phút cuối cùng của cuộc đời, chỉ
duy trì việc uống thuốc và tự rèn luyện thị giác cho đôi mắt.
Giản dị và nhân ái
Những năm 1970, nhà thơ Việt Phương từng
gây chấn động dư luận khi ra tập thơ “Cửa mở”, trong đó có nhiều bài
thơ có thể nói là khá “phá cách” so với hoàn cảnh xã hội thời điểm đó.
Những bài thơ của Việt Phương trong tập
“Cửa mở” đã dám nói những cái được, cái chưa được của xã hội thời điểm
đó. Dù sau này, tập thơ “Cửa mở” của Việt Phương được đánh giá rất cao,
nhưng vào thời điểm những năm 1970, không ít người đã coi thơ của ông
trong “Cửa mở” là phản động.
Những lời đồn như thế lan đi khắp nơi, mà khi đó nhà thơ Việt Phương lại là thư ký riêng của Phạm Văn Đồng. Việc một thư ký cận kề với Phạm Văn Đồng
viết ra những bài thơ đó khiến cho không ít những luồng dư luận phản
động đã có những lời lẽ xuyên tạc về tập “Cửa mở” của Việt Phương, và
điều đó ít nhiều ảnh hưởng đến Thủ tướng Phạm Văn Đồng.
Nhưng Thủ tướng Phạm Văn Đồng không hề
cảm thấy lấn cấn về việc đó. Ông thậm chí còn động viên nhà thơ Việt
Phương: “Phương hãy tổ chức những buổi nói chuyện về tập thơ này, để
người ta hiểu hơn về những điều Phương viết trong đó”.
Sau này, khi nhà thơ Việt Phương muốn
xin thôi công việc thư ký của Thủ tướng sau 25 năm làm nhiệm vụ này, Thủ
tướng Phạm Văn Đồng đã chỉ đồng ý cho Việt Phương chuyển từ văn phòng
thủ tướng ra văn phòng chính phủ, chứ không được đi xa hơn.
Cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng |
Khi đó Thủ tướng nói: “Phương đi xa hơn
thì người ta sẽ nghĩ Phương bị kỷ luật, trong khi thực tế thì Phương
không hề bị kỷ luật. Tôi cũng không thích Phương đi xa quá. Nên Phương
hãy ngồi 1 chỗ ở trong văn phòng, và vẫn giúp việc cho tôi”.
Nhà thơ Việt Phương nói, đến giờ ông vẫn
xúc động vì những tình cảm mà Thủ tướng Phạm Văn Đồng dành cho ông khi
ấy. Cuối cùng, nhà thơ Việt Phương vẫn gắn bó với Phạm Văn Đồng trong
vai trò thư ký cho Thủ tướng, cho đến khi ông qua đời vào năm 2000.
Nhà thơ Việt Phương kể, Thủ tướng Phạm
Văn Đồng là người sống rất có nguyên tắc và đặc biệt đúng giờ. Trong
suốt nhiều năm, ông giữ gìn sức khỏe bằng một chế độ sinh hoạt đều đặn,
tập thể dục hàng ngày.
Dù trong người đang khỏe mạnh hay mệt
mỏi, dù ăn ngon miệng hay không, bữa nào ông cũng ăn hai bát cơm, không
hơn không kém. Những ai làm việc với Thủ tướng Phạm Văn Đồng đều biết
rằng ông là một người đặc biệt đúng giờ.
Khi có hẹn với ai, ông luôn luôn chính
xác đến từng phút. Ông không muốn lãng phí thời gian, dù chỉ là vài giây
đồng hồ. Vì thế những người có kinh nghiệm làm việc với Thủ tướng Phạm
Văn Đồng khi có việc phải báo cáo ông thường đến văn phòng của ông sớm
một vài phút, để có thể vào gặp ông đúng giờ.
Nhà thơ Việt Phương nói: “Chúng tôi làm
việc cạnh anh Phạm Văn Đồng quen, nên tính cách của anh trong công việc,
chúng tôi đều thuộc làu.
Khác với nhiều lãnh đạo thường có thói
quen nhờ thư ký soạn thảo các bài phát biểu, bao giờ anh Phạm Văn Đồng
cũng tự tay soạn các bài phát biểu của mình, rồi sau đó mới đưa cho thư
ký đọc để góp ý kiến chỉnh sửa.
Những cấp dưới của Thủ tướng Phạm Văn
Đồng vẫn truyền tai nhau “bí quyết” để làm việc với Thủ tướng: Thủ tướng
thích những người trình bày rõ ràng các vấn đề công việc, theo kiểu vấn
đề thứ nhất là, vấn đề thứ hai là, vấn đề thứ ba là…trong đó vấn đề
quan trọng nhất là…
Vấn đề nào quan trọng nhất, nếu cảm thấy
cán bộ cấp dưới trình bày chưa hết ý hoặc chưa đầy đủ như mình mong
muốn, nhất định Thủ tướng sẽ hỏi lại cho thật chi tiết, cặn kẽ mới
thôi”.
Rất nhiều người ca ngợi về nhân cách, về
lối sống, về sự giản dị và gần gũi, quan tâm đến quần chúng nhân dân
của Thủ tướng Phạm Văn Đồng.
Tuy ông luôn nói ông không có điều kiện
được gần dân bằng những lãnh đạo địa phương, nhưng có rất nhiều câu
chuyện về sự quan tâm của ông đến những số phận nhỏ bé trong xã hội đã
được lưu truyền như những giai thoại đẹp về lòng nhân ái của Phạm Văn
Đồng.
Những cán bộ, công nhân viên ở Nhà máy
giấy Bãi Bằng hẳn vẫn chưa quên câu chuyện về cô chuyên gia người Thụy
Điển nằm trong đoàn chuyên gia do chính phủ Thụy Điển cử sang Việt Nam
để giúp Việt Nam xây dựng nhà máy giấy Bãi Bằng.
Những ngày sống ở Việt Nam, nữ chuyên
gia người Thủy Điện ấy đã đem lòng yêu một người thanh niên Việt làm
việc ở Bộ Ngoại giao. Nhưng thời đó, việc “yêu Tây, lấy Tây” được coi là
việc tày trời.
Người thanh niên Việt Nam và cô gái Thụy
Điển ấy yêu nhau bằng một thứ tình yêu say mê nhưng phấp phỏng, lo sợ.
Họ không dám hẹn nhau đi chơi, không dám trò chuyện với nhau. Để có thể
nhìn thấy nhau, tối tối, cô gái Thụy Điển ấy thường ngồi trên ô cửa sổ,
ngóng đợi người yêu đi qua.
Những lần nhớ nhau, họ hẹn nhau ra phố,
đi ngang qua nhau và mỉm cười với nhau, rồi lại đường ai nấy bước. Để
trò chuyện với nhau, họ phải viết những lá thư nhỏ rồi bí mật đưa cho
nhau những khi “tình cờ” gặp nhau ngoài đường.
Khi tình yêu đó đã chín muồi, cô gái
Thụy Điển ấy đã đề nghị kết hôn với người đàn ông mình yêu. Nhưng đến
lúc đó anh buộc phải nói với cô một sự thật: Anh không được phép kết hôn
với người nước ngoài.
Không chấp nhận việc phải mất đi người
mình yêu dấu vì lí do đó, cô gái Thụy Điển đã gửi một lá thư với những
lời lẽ đầy tha thiết đến Thủ tướng Phạm Văn Đồng.
Và như đã kể, Thủ tướng Phạm Văn Đồng –
một người luôn có thói quen đọc mọi lá thư và trả lời mọi lá thư, đã đọc
và trả lời lá thư của cô gái Thụy Điển ấy.
Thủ tướng Phạm Văn Đồng không biết chàng
trai Việt và cô gái Thụy Điển là ai. Ông chưa từng một lần gặp họ.
Nhưng khi nghe câu chuyện của họ, ông biết mình sẽ giúp họ, vì họ yêu
nhau và nên được ở gần nhau.
Ông đã viết một bức thư đề nghị cho phép
họ được đến với nhau. Nhờ bức thư của Thủ tướng Phạm Văn Đồng, mà một
mối tình Việt – Thụy Điển đẹp như mơ đã có một cái kết có hậu. Câu
chuyện tình của họ sau đó đã được báo chí Thụy Điển đến tìm hiểu với
mong muốn ca ngợi một mối tình đẹp.
Tôi không biết hiện giờ chàng trai Việt
và cô gái Thụy Điển năm ấy đang ở đâu. Nhưng tôi tin với tấm lòng mà Thủ
tướng Phạm Văn Đồng đã dành cho họ, họ sẽ có và sẽ luôn phấn đấu vì một
cuộc sống hạnh phúc và nâng niu tình yêu đã vượt qua nhiều thử thách
của mình.
Có một nhà thơ nổi tiếng nước ngoài
đã tặng một tập thơ cho Thủ
tướng Phạm Văn Đồng
với lời đề tặng:
“Tặng ngài Phạm Văn Đồng – người đã
dạy tôi lòng dũng cảm và sự cao cả theo hình ảnh của dân tộc người; với
lòng kính trọng và lòng yêu mến không bao giờ phai nhạt của tôi!”.
Không chỉ với nhân dân Việt Nam, mà với
nhiều bạn bè quốc tế, Thủ tướng Phạm Văn Đồng cũng luôn có được sự yêu
mến và kính trọng tuyệt đối.
Đó
là một câu chuyện nhỏ trong rất nhiều câu chuyện về sự kính phục và
ngưỡng mộ của rất nhiều người đối với nhân cách của cố Thủ tướng Phạm
Văn Đồng.
Hương Thảo Nguyên
Tôi vẫn rất ngưỡng mộ ông khi có dịp gặp con và vợ ông ở T 78 HCM những năm 90 !
Trả lờiXóa@ Theo mình, ông ấy là 01 trong số những nhà lãnh đạo VN có TẦM có TÂM, hình ảnh của ông ấy sẽ sống mãi trong lòng của nhân dân ta và bạn bè thế giới; Được lịch sử ghi nhận và chắc chắn sẽ còn được nhắc đến mãi về sau. Bối cảnh của đất nước ta hiện nay cần lắm thay những nhà lãnh đạo như thế, bạn nhỉ !
Xóa