Đây là tựa sách mới nhất của nhà thơ Vũ Quần Phương do NXB Văn học ấn hành.
Có thể nói, việc tiếp nhận bài thơ ở khía
cạnh thẩm mỹ là điều không dễ dàng, ít ai có thể “thành danh” từ việc
“bình thơ”. Do đó, ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay những người bình
thơ nổi tiếng xưa nay. Chẳng hạn, những lời bình của Kim Thánh Thán,
Viên Mai… đã giúp nhiều thế hệ thưởng thức cái hay trong thơ cổ điển
Trung Quốc; hoặc ở Việt Nam, lời bình của Mộng Liên Đường, Tản Đà, Xuân
Diệu, Hoài Thanh… đã gợi mở nhiều hàm ý thâm thuý giúp người yêu thơ
hiểu được vẻ đẹp của ngôn từ.
Còn trường hợp của nhà thơ Vũ Quần Phương thì sao? Theo nhà thơ Trần
Đăng Khoa :
“May sao, sau Hoài Thanh, chúng ta lại có Vũ Quần Phương. Ông
là nhà phê bình thơ đặc sắc. Vũ Quần Phương học được ở Hoài Thanh tài
điểm huyệt văn, rồi cũng như Xuân Diệu, Chế Lan Viên…, ông rất giỏi khi
đi vào những tiểu tiết tinh vi của bếp núc nhà nghề…. Ông đã kỳ công
chắt lọc, lựa chọn, giới thiệu hơn trăm thi sĩ, tính từ cụ Nguyễn Trãi
cho đến những tác giả đương đại. Có khi chỉ vài trăm chữ, lại đi vào một
tác phẩm cụ thể mà vẫn điểm huyệt, dựng được thần thái, hồn vía đời thơ
của cả một tác giả. Làm được điều đó đâu có dễ dàng”.
Vẫn là Con mèo mà trèo cây cau, Hoàng Hạc lâu, Truyện Kiều, Bánh trôi nước, Vội vàng, Đây mùa thu tới, Các vị La Hán chùa Tây Phương… nhưng
với Vũ Quần Phương, có thể chúng ta sẽ có thêm những cảm nhận, cách
nhìn khác từ phía người bình. Chẳng hạn với bài thơ Tống biệt hành của
Tản Đà, ông có lời bình thật gợi cảm :
“Đá mòn rêu nhạt
Nước chảy huê trôi
Nước chảy huê trôi
Hai câu bốn vế nhưng chỉ nói một ý. Vẫn là nói thời gian, nhưng đây
là thời gian của tương lai,của năm tháng sắp tới. Mòn, nhạt, chảy trôi,
tác động của thời gian sẽ làm thay đổi tất cả. Những kỷ niệm tiên cảnh
này rồi cũng sẽ qua đi. Câu thơ chỉ nói quy luật khách quan nhưng lại
nói vào lúc tống biệt, tính tất yếu của thời gian như dao cứa vào
lòng.Có tám chữ, bốn chữ đã là động từ, dâu bể lắm. Sau câu thơ này là
nỗi trầm ngâm đầy hiu hắt của khách tục. Một khoảng im lặng dài, chợt có
tiếng cánh vỗ, ngẩng lên,
một cánh hạc về trời:
Cái hạc bay lên vút tận trời
Thì ra mình đã về đất, phải đứng quan sát từ mặt đất mới có câu thơ ấy: hạc bay lên, xa cách thật rồi:
Trời đất từ đây xa cách mãi
Từ cảnh dẫn đến tình. Mắt dõi theo cánh hạc bay vút lên rồi mất hút
mà nhận ra khoảng cách. Từ chữ trời ở câu trên bắt với chữ trời ở câu
dưới, vẫn là một chữ mà đã khác. Một chữ là cảnh ,một chữ là tình. Câu
thơ nhẹ như tiếng thở dài,nhưng nỗi đau làm tê dại cả tâm trí”.
Bài thơ Những bóng người trên sân ga của Nguyễn Bính, ông
cũng có những lời bình gợi mở cho người yêu thơ :
“Nguyễn Bính nhìn ga
tàu thường nhìn ở khía cạnh tình cảm buồn, nên đoạn kết cũng như đoạn mở
đầu đều nói nét đặc trưng lớn nhất của ga, đó là nơi: "Cây đàn sum họp đứt từng dây", nơi: "những chiếc khăn tay thổn thức", "những bàn tay vẫy", "những đôi mắt ướt", nơi: "Buồn ở đâu hơn ở chốn này?"... Thơ tả tới 6 cảnh, hầu hết đều mở đầu bằng bốn từ: "Có lần tôi thấy"…
dễ đơn điệu lắm. Nhưng đọc xong bài thơ không hề cảm thấy điều đó, bởi
mỗi cảnh ngộ tác giả lại phát hiện một trạng thái tâm lý mới”.
Có thể nói, trên thi đàn Việt Nam, Vũ Quần Phương không chỉ là một
nhà thơ tên tuổi mà còn là một cây bút có uy tín trong lĩnh vực phê
bình. Tập sách Vũ Quần Phương bình thơ là một đóng góp mới của ông.
X.D
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét