Họa “Chùm thơ ngông” của Bloger Lương Bút
YÊU
Con người còn sống là còn yêu
Cho dù còn trẻ hay đã chiều
Sống giữa rừng người, ta chiếc lá
Hạnh phúc – Tự do, ta chắt chiu.
RƯỢU
Rượu quý mồi ngon đã sẵn nhà
Bầu bạn chẳng có, chỉ mình ta !
Có cuộc đời này là tri kỷ
Tìm đâu chi nữa, cực thấy bà !
THƠ
Thơ ta thủ thỉ chẳng hét la
Trái tim vốn chỉ nhịp thôi mà !
Yêu thương cuộc sống… chẳng hẫng hụt
Suối nguồn cảm xúc… đấy mà ra.
SAY
Có lắm người say… thấy mà ghê !
Hóa điên, thành quỷ, diễn trò hề
Để lại bao nhiêu điều tai tiếng
- Trong đó có ta, thật đáng chê !
ĐỜI
Cuộc đời đáng sống đáng quý thay !
Cho nên ta chẳng chịu an bày
- Tiến Phương Một Hướng Không Hề Nản !
Dẫu rằng cô độc, dẫu đắng cay.
HỌC
Ta học làm giàu, để thoát nghèo
Bởi nghèo - cái dốt cái khó đeo
Học từ cái nhỏ đến cái lớn
Học mãi học luôn, ta gắng trèo.
BUỒN
Nỗi buồn nhân thế… cứ cầm canh
Nỗi buồn thân phận… của để dành
Cuộc sống phía trước… luôn mời gọi
Ta phải sống vui, phải đạt thành.
MUA
Ai mua nổi ta, kẻ ghét tiền
Lại còn gàn dở thêm máu điên
Cuộc đời còn lại ta cho nốt
Đã chán làm người, muốn làm tiên.
ĐỔI
Rằng ta chẳng dại đổi vầng trăng
Để rinh về đây một chị hằng
Người ơi… hãy mặc kệ ta múa
Chẳng muốn lụy phiền người phải nhăn.
TỈNH
Phương này tỉnh táo chẳng hề say
Từng trải từng say đủ nồng cay
Rằng ta thấu hiểu qua qua lại
- Chỉ tổ đắng cay, chẳng chút hay !
Comments
jQuery Recent Posts Ticker Widget
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét